Tuesday, August 31, 2010

MỘT SỐ HÌNH ẢNH ĐẸP VỀ HUẾ !

ĐẠI NỘI HUẾ VỀ ĐÊM

CẦU TRƯỜNG TIỀN ĐÊM SẮC MÀU


ĐÊM HOÀNG CUNG




CẦU TRƯỜNG TIỀN CHIỀU TÀ




CẦU TRƯỜNG TIỀN SOI BÓNG NƯỚC




Sunday, August 29, 2010

TỰ SỰ

Hôm qua và hôm nay mình thấy rất vui. Những gì lo lắng hầu như đã được gạt bỏ sang một bên. Giá như biết trong lòng mình như thế này chắc mình chẳng dại làm khổ mình. Mà ai biết được như thế nào đâu, chỉ khi mình thấy tình cảm của mình được ghi nhận và được sự quan tâm lại. Cuộc sống có nhiều điều phải lo nghĩ, nhiều cái phải trăn trở và cả những điều có mong muốn mình cũng không đạt được.
Hãy biết mình đang sống ở đâu, vị trí mình đang ở đâu mình sẽ là chính mình. Công việc nhà nước có nhiều cái phải bon chen, có nhiều điều phải ấm ức nhưng hãy lấy cái tâm của mình để mà sống, để làm việc và để mình thấy vui hơn.
Sự ganh ghét đố kỵ của bao nhiêu người, già có, trẻ có, cùng tuổi như mình cũng có nhưng cuối cùng họ đạt được những gì? Mà tại sao cách sử xự con người với nhau lại thế nhỉ? Ngoài mặt vui cười, tỏ vẻ là anh em nhưng sau đó thì toàn nói ngược lại. Mọi điều đó mình đều hiểu, thậm chí người ta có nói xấu hoặc đổ tiếng xấu cho mình dù mình không làm thì mình cũng chẳng thanh minh để làm gì. Thời gian sẽ chứng minh và những gì mà con người sống với nhau không thật sẽ như cây kim bọc trong vải. Không phải riêng mình sẽ nhìn thấy mà nhiều người sẽ thấy thôi.
Người Mỹ có câu "Ngoài năng lực ra bạn phải có Lobby mới làm được tổng thống", có lẽ không sai. Và muốn Lobby người ta phải tìm mọi cách để loại đối thủ của mình. Đó là điều mình không thể làm được.
matvang091

Friday, August 27, 2010

BÀI THƠ HAY VỀ MẸ !

MẸ

Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.

Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.

Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con

Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!

Nguyễn Trung Kiên


MẸ
Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian? ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa
dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới !

Đỗ Trung Quân

matvang091 sưu tầm

Wednesday, August 4, 2010

Tháng 8 đáng nhớ !!!

Lại một tháng 8 nữa sắp đến và mình sắp thêm một tuổi nữa. Bao giờ sắp đến tháng này mình lại hồi hộp và lại thấy mình buồn hơn. Chẳng phải do thêm một tuổi mình sẽ già đi, chẳng phải sẽ qua mất một ngày trọng đại của cuộc đời mà đơn giản mình sợ...
Sợ cái cảm giác của những người bình thường nhất, thậm chí họ sẽ chẳng nhớ đến ngày sinh nhật của mình là ngày nào vì phải bon chen cuộc sống đời thường. Năm nay mình lại cặm cụi trên Computer nhưng không phải để chuẩn bị để nhận những lời chúc mừng vào ngày 19 mà đơn giản để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Thấy rằng cuộc sống đối với mình có nhiều ý nghĩa hơn. và cảm thấy mình không cô độc hơn.
Ai cũng mong mọi người nhớ đến ngày sinh nhật của mình và mình cũng vậy. Giá như ngày nào cũng có thể thổ lộ những điều tự sự về mình nhỉ?
matvang091